Friday, 22 August 2014

Xê dịch (part 3)

Khoảnh khăc ghi dấu kỉ niệm tuổi thơ con, ở 1 miền đất mới :-)
1. "Quê hương là con diều biếc. Tuổi thơ con thả trên đồng...."

Chuỗi ngày nông dân bố chài lưới :-) mưu sinh ở làng chài xứ Thanh, cũng là những ngày 2 nông dân con có một mùa hè lý thú và bổ ích. Những trải nghiệm mà ở thành phố, nơi đất chật người đông,  các con chẳng bao giờ có được.

Sáng. Chúng mình cùng ngủ nướng, chẳng bị làm phiền bởi những tiếng rao. Chúng mình đón ngày mới, hòa cùng thiên nhiên cây cỏ ở ngay khu vườn xinh. Nơi mà trong này, bên khung cửa sổ đẹp như mơ, mẹ vừa làm bếp nấu ăn , vừa  dõi theo được mọi hoạt động của các con. Hai anh em bơi lội tung tăng ngay ở bể bơi con hươu ba tự lắp tại góc vườn.

Xê dịch (part 2)

Ba con nhà nông dân, nhá nhem chiều biển xứ Thanh
1. Nhà nông dân những ngày biển (những góc ảnh thay đổi cái nhìn thiếu thiện cảm về biển ở xứ thanh)

Nếu ví biển ở Nha Trang, Đà Nẵng, Phú Quốc... với làn nước trong xanh và dải cát trắng uốn mình như một cô gái thị thành kiêu sa thì biển ở xứ Thanh là một cô gái quê, thô mộc, nhu mì thậm chí có phần "tềnh toàng" chẳng chút cầu kỳ, chải chuốt hay chăm sóc cho nhan sắc bản thân. 

Chúng tôi đến xứ Thanh, chẳng theo cái lẽ, chuyến đi nghỉ của một mùa hè, như bao gia đình trẻ khác. Chúng tôi về với biển, gắn với công việc và sự mưu sinh của một người bạn đồng hành. Ở một nơi, mà tôi vẫn kỳ vọng, rằng project (dự án) đến 2017 sẽ kết thúc giai đoạn đầu tiên. Để cuộc sống của chúng tôi dần đi vào ổn định, chẳng phải  lênh đênh mãi thế này :-)

Saturday, 16 August 2014

Xê dịch (part 1)

Khu nhà nơi "trú ngụ" nhà nông dân khi xê dịch :-) đến xứ Thanh
1. Thêm một tình yêu mới

Nhà nông dân. Xê dịch:-) ở một miền đất hoàn toàn mới. Cách HN khoảng 170km. Không quá xa nhưng chẳng thể gọi là gần. 3 năm. Không quá ngắn nhưng chẳng thể gọi là dài. Đâu đó, bạn thấy, trong những khoảng thời gian ngắn dài, dẫu chẳng là liên tục, chúng tôi tạm chia tay cái góc nhỏ bình yên ở HN, tạm nguội lạnh đóng cửa với căn bếp trắng tinh khôi, rồi xuất hiện ở đây, trong những bức hình mới thế này.  Góc này lại trở nên quen hơn... Gieo trong bạn một chút tò mò,thắc mắc, có một chút thương cảm bạn dành cho một người phụ nữ bé nhỏ như tôi? Bạn tự hỏi rằng tại sao, 7 năm rồi, nhà nông dân vẫn cứ lênh đênh thế này:-)