Nàng chẳng phải là “tín đồ” của thời trang, của đồ hiệu. Nàng ko phải dân chơi, sành điệu, chỉ là cô bé gày gò,LemNhem nhà quê từ VP lên HN. Với nàng, ăn thì cần no, mặc thì cần ấm. Tất cả dừng lại ở chữ Đủ (khái niệm nay nghe vô cùng quá nhỉ).Vì thế nên Nàng không am hiểu về thời trang lắm, đúng hơn là mít đặc và mù tịt về khoản này . 4 năm trên giảng đường đại học, nàng mới biết đến 2 từ thương hiệu, cũng chỉ là “lờ mờ” qua mấy môn học kinh tế ở trường .
Thế nhưng, ở Hà Nội khai trương trung tâm thời trang nào, nàng cũng chen chân tới , thỏa mãn con mắt và trí tò mò . .Phương châm shopping của nàng “Ngắm là chính, mua nghĩ lại”. Vì sinh viên nghèo, cũng chẳng có tiền. sau này lấy chồng, hai vợ chồng với căn bệnh nan giải “viêm màng túi”, với đồng lương của nàng, đủ nuôi miệng, rau cháo qua ngày… đồng lương của chàng, đủ mua sắm mấy thứ linh tinh. Nhớ ngày còn đi làm ở Telnet, ADG, nàng vẫn thích mặc áo đồng phục. áo phông đơn giản của Công ty. Có 2 kiểu với 2 màu: Một màu cam trẻ trung, một màu nâu lịch lãm. Đủ để thay đổi. Đôi khi vẫn ước" Sếp cho may 2 màu xanh , đỏ nữa cho đủ bộ. Vậy là nhanh chóng mỗi sáng, đỡ phải lo khoản "thời trang" áo quần. .cứ 2 cái áo thay đổi mà "diễn:...( cũng là do lười là áo sơ mi nữa)
Ngày xưa....Nàng diện "trang phục " công ty ADG cả.đi làm cả đi chơi... Quảng cáo cho thương hiệu ADG đó...
Ngày xưa....Trước một shop thời trang ở trung tâm thương mại Vincom Hà Nội
Lần đầu tiên, đến Bangkok. Nàng như bị thôi miên. Thấy mình như lạc lõng giữa các trung tâm thương mại và một rừng các tên hiệu. Thấy lẻ loi và như bị cô lập. Hai nước có thể coi là “láng giềng” với nhau. Ko quá xa vời để hiểu, để thấy. Nhớ lại, trong một trung tâm đồ da ( Real Leather) , con mắt thường nàng thấy nó đẹp, nhưng cũng chỉ biết là đẹp , đủ để hiểu nó đắt với mức lương đi làm của nàng ở VN , muôn đời vẫn chỉ nói “ I see .. around”. Thế rồi lôi cả những ngày lương tiết kiệm ra, sắm được 01 cái belt ( dây lưng) + 01 wallet ( ví da) làm quà tặng cho chàng. Thấy vui lắm. Khi đó thì ước, sang năm đi Singapore một chuyến chỉ với 1 động từ “ngắm ”...
Lần thứ hai, nàng đến Seoul (Korea). Lần này thì thấy Thailand chỉ là một chấm nhỏ mờ thôi. Lại như lạc vào mê cung. Thiên đường của mua sắm, của thời trang và đồ hiệu. Lần này thì vẫn ko chừa cái tật thích ngắm. Nhưng “mạnh dạn” hơn, dám open ( mở ra) check giá. Và nàng thấy với mỗi món đồ, gắn với 1 cái tên (name), sẽ display ( hiển thị) các mức giá khác nhau. Vì một thứ giá trị, mà lâu nay người ta vẫn đề cập- giá trị thương hiệu (brand name).
Trước trung tâm mua sắm COEX ở Seoul ( Ảnh :Mr. Gum)
Thương hiệu Mango "nhan nhản" ở Korea ( Ảnh: Mr. Gum)
Dừng chân bên một chiếc xe cổ ai để bên đường, sau 1 ngày "ngó nghiêng"ở Lotte Shopping mall . Đắt quá. Mỏi mắt thôi..(ảnh:mr. Mr. Gum)
Thế rồi, số phận “rui rủi” đưa nàng đến xứ sở sương mù, đến Reading. Để lại so sánh dù đôi khi thấy nó khập khiễng và buồn cười. Korea (mấy nước Châu Á ) dù hiện đại thời trang, nhưng chỉ cách nhau 01 ngày bay thôi, dến Châu Âu, lại là một thế giới khác. Đôi khi như là mình đang tưởng tượng vậy....Reading cách London khoảng 20 phút đi xe. Thành phố được đánh giá là một trong những nơi hội tụ các trung tâm thương mại mua sắm lớn. Dường như Reading chỉ xếp hàng sau London..cái vẻ ngoài trong lành, bình yên, lặng lẽ, cổ kính chẳng hề xua đi cái nhộn nhịp ồn ào của một thành phố công nghiệp. Sôi động, hiện đại với những trung tâm thương mại, thời trang…Có những thương hiệu nàng đã thấy ở Hà Nội, có những cái chưa thấy. Cái chưa thấy theo đánh giá chủ quan của nàng vì mức giá quá quá đắt. Theo nàng hiểu, với giới kinh doanh, khi nhập về, sẽ chẳng thể tìm nổi customer (khách hàng) ở trong nước. Và có một sự thực, nhiều name hiệu có mặt ở Parkson, Vincom, Lý Thái Tổ, Tràng tiền Plaza có vẻ “kiêu sa” ,thì bên này dường như chỉ là thứ đồ bình thường lắm. Người tiêu dùng chẳng quan tâm, thờ ơ , dù có salse off, discount (giảm giá) đến 80%,. Dường như lúc này nàng nhận thấy, đúng là giá trị thương hiệu thật. Ở VN thì cứ ngước nhìn, với Nine West, với Mango, với Esprit... Tâm lý thấy giá cao với hàng Việt, tưởng là “tốt” lắm rồi, còn Louis Vuitton, Prada thì ko dám “ngó” với cái giá hàng ngàn usd ngất ngưởng. Không thể tin được khi 30 đến 40 USD là đã có thể sở hữu một cái túi Nine West ở Korea, ở Mỹ. 10 đến 20 Usd có thể sở hữu một cái áo Mango. Tư nhiên thành ra đi nhìn, đi ngắm, lại nảy sinh nghề đi buôn (tiếc là chàng ko đồng ý, hơn nữa cũng chả có vốn).. Buồn cười hơn, mỗi lần “ngó nghiêng” xem hàng, nàng lại xem made in from… làm người bán hàng cười mãi. Cứ tưởng cái túi 10 triệu, 5 triệu, đôi giầy 3 triệu, với mình là đắt thì phải là made in Itali, là made in UK, chứ ko thể là China được. Nàng ko thể hiểu rằng, người tiêu dùng chỉ quan tâm đến thương hiệu, còn nước sản xuất thứ 3 đa phần là Trung Quốc, để tiết kiệm chi phí. Mà tất cả hàng hóa khi vào UK hay mấy nước Châu Âu, đều thông qua hệ thống kiểm định chất lượng ngặt nghèo Nên sẽ là bình thường khi cái áo phông Lascote, Tommy… đến 6-7 triệu là made in China ..Ngày xưa chàng nói, khi khách du lịch đến Anh, Pháp, hay như Ý mang túi Louis Vuitton giả, ko may là bị cảnh sát bắt vào hỏi thăm, bị phạt đó. Những lúc ấy nàng “vênh mặt” nên hỏi: “Tin dịch từ trang nào thế, tin vịt” . Đúng là nàng chẳng hiểu gì hết, chẳng biết gì khi mua hàng, về thương hiệu và về made in…
Để hôm nay, nàng hiểu thương hiệu làm nên giá trị doanh nghiệp, tôn vinh doanh nghiệp, nhưng thương hiệu sẽ ko làm nên giá trị của người sử dụng. Ý kiến chủ quan. Nàng cứ "mạo muội" nghĩ thế..Cũng như thời trang, bạn đừng lầm tưởng khi mua được thứ đắt đỏ trong Parkson, Vincom mà tự tin hơn khi mang bên mình…Sẽ “hụt hẫng” khi bạn đáp một chuyến bay, một chuyến công tác, thấy nó nhan nhản,và buồn hơn khi check giá và tiếc….Dường như thế giới đã đi một khoảng cách quá xa.
Và hôm nay, cho dù nàng đang lạc vào mê cung của thời trang & thế giới đồ hiệu ở một vương quốc xinh đẹp….Nhưng mua hàng trong thời kinh tế khủng hoảng cần xem xét kỹ. Nàng vvẫn trung thành để “ngắm” ( may mà mắt tinh, ko cận thị, sắm kính thì khốn khổ).Nàng vẫn đùa với chàng rằng “ Ra đường hơn nhau tấm áo manh quần làm gì hả ảnh” Người Anh hay nói với nàng :very beautiful, where are you from? ( chắc là thấy nàng bé nhỏ quá nên hỏi, hơn nữa ngôn ngữ mà họ chỉ dùng từ đó để diễn đạt thôi). Nàng vui hơn, tự tin khi nói “ I am from Viet Nam”.
Khái niệm hạnh phúc là vô cùng , vô tận lắm. Chẳng biết thế nào là đủ, là vừa…Cách tốt nhất là chọn cách sống bằng lòng như là sự thỏa mãn với chính mình. Như nàng, bất chợt một chiều trên phố, giữa cơ man là sắc màu thời trang, , nàng vẫn trung thành và nói “tôi thích dùng hàng thương hiệu Made in Việt Nam hơn” (nếu bạn nào giàu có, xài hàng hiệu lạc lạc vào đây sẽ cười và cho rằng, nhà này đã nghèo lại ăn nói điệu đà, làm hàng quá
Nhưng…. Đúng là cuộc sống, chưa bao giờ bỏ đi từ nhưng, từ nếu. Nếu một ngày đẹp trời chàng bắt được tiền thì… …. Với tình huống này trong tiếng anh, nếu dùng câu điều kiện mệnh đề IF thì ko biết là điều kiện 1, 2 hay 3 đây. (nàng vốn lơ mơ, mù tịt về mấy khoản ngữ pháp tiếng anh mà). Hình như nàng đang mơ, màcũng ko phải giấc mơ. Nàng đặt bút viết một bài luận theo chủ đề mới “ Nếu một ngày bạn bắt được tiền, bạn có đi shopping ko?. Câu trả lời với số đông là Có chứ. Bài luận được minh họa bằng hình ảnh …..Và đây là nàng với một ngày thu 7 may mắn với câu điều kiện mệnh đề IF ko có thực (há miệng chờ sung, nhặt được lá rơi). Shopping với chàng (Phần nhiều các hãng lớn cấm chụp hình sản phẩm, chỉ có mấy nơi nhỏ nhỏ được lơ ngơ vài kiểu ngoài cửa thế này.)
Trên con phố trung tâm ở Reading, nơi tập hợp nhiều trung tâm thương mại lớn . Ảnh:Mr. Gum
Trước 1trung tâm thương mại lớn nhất ở Reading JOHN LEWIS- nơi "tập kết" các tên hiệu thời trang mỹ phẩm danh tiếng TG. Ảnh:Mr. Gum
Cây cầu nhỏ giản dị, ,lối đi tắt, nối hai trung tâm mua sắm lớn ở Reading: ORACLE và JOHN LEWIS. Ảnh:Mr. Gum
Thương hiệu thời trang MANGO vắng vẻ, dường như bị “lép vế” giữa bạt ngàn các name hiệu danh tiếng của thế giới. Ảnh:Mr. Gum
Lọ lem thấp bé dám”Đua chen" với mấy hình nộm, người mẫu chân dài. Ảnh:Mr. Gum
80% discount đôi khi vẫn còn cái giá xa vời khi tính ra VND , huống chi off 20% thế này, lại ngắm. Ảnh:Mr. Gum.
TRước một hãng đồ da thời trang Dune. Tranh thủ pose hình với mấy đôi bốt mùa đông Ảnh:Mr. Gum
Trước một thương hiệu quần áo trang phục ở nhà. Ảnh:Mr. Gum
Ngắm mãi mỏi mắt, Mỏi chân rồi, về thôi. Ảnh:Mr. Gum
Bài: Grassland, in Reading UK, 2009
No comments:
Post a Comment